— 辛 酸 一
花堦移玉返仙娥,
挽客情深翹語多。
倏忽珠簾風棬動,
驀然驚覺是南柯。
醒來四顧杳仙踪,
彷彿猶聞蘭麝風。
獨自更䦨添悵惘,
憂懷來日思無窮。
殘花飄泊水萍身,
自信生爲薄命人。
泛泛思潮多起伏,
念來哽咽淚酸辛。 ( 阮 攸 )
— Xót Thương Một Loài Hoa —
Phơn-phớt dời gót bóng nga,
Thềm hoa tiển khách tự-tình, tình thâm.
Thình-lình gió động rèm châu,
Sau cơn giác-ngộ là giấc mộng mơ.
Phương nào chẳng ngỡ đâu xa,
Lan hương phảng-phất còn xạ đâu đây.
Vẫn còn lưỡng-lự không hay,
Ưu-hoài nghĩ lại suy-tư khôn cùng.
Dương-gian bèo giạt mịt-mùng,
Ngập-ngừng duyên phận bạc-mệnh về đâu ?
Trầm-tư mặc-tưởng đa-mang,
Thói-đời cơn lại chua-cay ngậm-ngùi.
Thanh Lien
連鎮源
花堦移玉返仙娥,
挽客情深翹語多。
倏忽珠簾風棬動,
驀然驚覺是南柯。
醒來四顧杳仙踪,
彷彿猶聞蘭麝風。
獨自更䦨添悵惘,
憂懷來日思無窮。
殘花飄泊水萍身,
自信生爲薄命人。
泛泛思潮多起伏,
念來哽咽淚酸辛。 ( 阮 攸 )
— Xót Thương Một Loài Hoa —
Phơn-phớt dời gót bóng nga,
Thềm hoa tiển khách tự-tình, tình thâm.
Thình-lình gió động rèm châu,
Sau cơn giác-ngộ là giấc mộng mơ.
Phương nào chẳng ngỡ đâu xa,
Lan hương phảng-phất còn xạ đâu đây.
Vẫn còn lưỡng-lự không hay,
Ưu-hoài nghĩ lại suy-tư khôn cùng.
Dương-gian bèo giạt mịt-mùng,
Ngập-ngừng duyên phận bạc-mệnh về đâu ?
Trầm-tư mặc-tưởng đa-mang,
Thói-đời cơn lại chua-cay ngậm-ngùi.
Thanh Lien
連鎮源