GIẢI OAN TÌNH
Viết bài gởi Úc tập tình thơ,
Mấy em xem dứt, cứ nghi-ngờ.
Bàn-tán lao-xao, tôi có " ghệ ",
Ở ấp kề bên đoán vẩn-vơ.
Nay phải giải bài, cho rỏ toẹt,
Mọi việc sáng trong, khỏi mập-mờ.
Cởi trần suốt tháng quần tà lỏn,
Lòi xương sườn sống, đến ốm trơ.
Mồ hôi nhễ-nhạy, không nghề-ngỗng,
Học-hành chữ ,chỉ biết y tờ.
Em bầy bảy đứa trai cùng gái,
Ai dám xâm mình, tới mộng-mơ.
Đạn bom cực khổ tìm cơm sống,
Mẹ cha bươn chải, đến bơ-phờ.
Sớm tối Má thương, canh giữ kỹ,
Cô nào xáp tới chụp roi huơ.
Có " rượn " cũng thôi, đành phải chịu,
Sinh thành dùm buột, mối duyên tơ.
Đã thấy quanh mình, bao sướng khổ,
Chữ tình nào đáng đễ tôn thờ.
Bài viết đâu cần qua cãm xúc,
Ngồi buồn suy nghĩ, " rặn " ra thơ.
Viết bài gởi Úc tập tình thơ,
Mấy em xem dứt, cứ nghi-ngờ.
Bàn-tán lao-xao, tôi có " ghệ ",
Ở ấp kề bên đoán vẩn-vơ.
Nay phải giải bài, cho rỏ toẹt,
Mọi việc sáng trong, khỏi mập-mờ.
Cởi trần suốt tháng quần tà lỏn,
Lòi xương sườn sống, đến ốm trơ.
Mồ hôi nhễ-nhạy, không nghề-ngỗng,
Học-hành chữ ,chỉ biết y tờ.
Em bầy bảy đứa trai cùng gái,
Ai dám xâm mình, tới mộng-mơ.
Đạn bom cực khổ tìm cơm sống,
Mẹ cha bươn chải, đến bơ-phờ.
Sớm tối Má thương, canh giữ kỹ,
Cô nào xáp tới chụp roi huơ.
Có " rượn " cũng thôi, đành phải chịu,
Sinh thành dùm buột, mối duyên tơ.
Đã thấy quanh mình, bao sướng khổ,
Chữ tình nào đáng đễ tôn thờ.
Bài viết đâu cần qua cãm xúc,
Ngồi buồn suy nghĩ, " rặn " ra thơ.