Vòng tay ân-cần cũng buông lơi,
Trên cánh lục-bình giọt sương rơi,
Chia cắt nửa vùng trời hoài-niệm,
Thẳng-thắn chẳng còn gì giấu-giếm.
Điểm canh nhặt khúc tóc điểm sương,
Thủy hồ óng-ánh như soi gương,
Từng nét yêu-kiều như mảnh vụn,
Vùng-vẫy hiên-ngang cát bụi mờ.
Ném mắt nhìn khoảng đời hư-vô,
Văn khô-khan lặng-thinh quay gót ,
Đối đáp lời qua thiếu rời-rạc,
Hàm-tiếu rồi hoa cũng như nhau.
Tàn hoa nhị rữa há bấy nhiêu?
Kêu-ca than phận vốn-liếng nghèo,
Văn-chương bở-rẹt lại teo-nhách ,
Gặp khách tài-hoa tế ngộ nan.
THANH-LIEN
連鎮源
Trên cánh lục-bình giọt sương rơi,
Chia cắt nửa vùng trời hoài-niệm,
Thẳng-thắn chẳng còn gì giấu-giếm.
Điểm canh nhặt khúc tóc điểm sương,
Thủy hồ óng-ánh như soi gương,
Từng nét yêu-kiều như mảnh vụn,
Vùng-vẫy hiên-ngang cát bụi mờ.
Ném mắt nhìn khoảng đời hư-vô,
Văn khô-khan lặng-thinh quay gót ,
Đối đáp lời qua thiếu rời-rạc,
Hàm-tiếu rồi hoa cũng như nhau.
Tàn hoa nhị rữa há bấy nhiêu?
Kêu-ca than phận vốn-liếng nghèo,
Văn-chương bở-rẹt lại teo-nhách ,
Gặp khách tài-hoa tế ngộ nan.
THANH-LIEN
連鎮源