Ngày xưa thời buổi thanh-bình,
Ông Bà Ngoại mình nhiều người mến thương.
Bao nhiêu kỷ-niệm khó quên,
Bà Ngoại hay kể cho nghe năm nào.
Đời người lúc rủi, lúc may,
Đôi khi sóng gió gieo-neo phũ-phàng.
Thời-gian qua mãi vội-vàng,
Ngày đêm sớm nắng chiều mưa lạnh-lùng.
Thấy Ngoại nằm nghỉ một mình,
Lên giường đấm bóp Ngoại kể con nghe .
Ngoại nằm vén áo lên vai,
Chấp tay khe-khẻ đập đều sau lưng.
Giây lát khỏe-khoắn nhẹ-nhàng,
Chân Ngoại con bóp thật đều lâu hơn.
Mùi thơm dầu gió ngập giường,
Ngoại đã đỡ mỏi, mỉm cười con ngoan.
Con vẩn nhớ những chiều mưa,
Gió mưa tầm-tã, dìu-dắt con đi.
Khúm-núm ôm Ngoại khi xưa.
Ngoại vẩn khẻ bước che dù phần con.
Nhớ thương Bà Ngoại vấn-vương,
Đôi khi mơ thấy Ngoại về với con.
Tấm lòng thành-thật sắt-son,
Dáng Ngoại còn đó, giấc mơ dịu-dàng.
Thanh Lien
連鎮源
Ông Bà Ngoại mình nhiều người mến thương.
Bao nhiêu kỷ-niệm khó quên,
Bà Ngoại hay kể cho nghe năm nào.
Đời người lúc rủi, lúc may,
Đôi khi sóng gió gieo-neo phũ-phàng.
Thời-gian qua mãi vội-vàng,
Ngày đêm sớm nắng chiều mưa lạnh-lùng.
Thấy Ngoại nằm nghỉ một mình,
Lên giường đấm bóp Ngoại kể con nghe .
Ngoại nằm vén áo lên vai,
Chấp tay khe-khẻ đập đều sau lưng.
Giây lát khỏe-khoắn nhẹ-nhàng,
Chân Ngoại con bóp thật đều lâu hơn.
Mùi thơm dầu gió ngập giường,
Ngoại đã đỡ mỏi, mỉm cười con ngoan.
Con vẩn nhớ những chiều mưa,
Gió mưa tầm-tã, dìu-dắt con đi.
Khúm-núm ôm Ngoại khi xưa.
Ngoại vẩn khẻ bước che dù phần con.
Nhớ thương Bà Ngoại vấn-vương,
Đôi khi mơ thấy Ngoại về với con.
Tấm lòng thành-thật sắt-son,
Dáng Ngoại còn đó, giấc mơ dịu-dàng.
Thanh Lien
連鎮源